1
14:46 +07 Thứ bảy, 27/04/2024
1Chính anh em  là  Muối cho đời,  là Ánh sáng cho trần gian. (Mt 5, 13-14)

MENU

Giáo lý cho người trẻ

Thống kê

Đang truy cậpĐang truy cập : 233

Máy chủ tìm kiếm : 24

Khách viếng thăm : 209


Hôm nayHôm nay : 17528

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 321650

Tổng cộngTổng cộng : 27875934

Nhạc Giáng sinh

Thông tin Online

Hãy kết bạn với


Trang nhất » Tin tức » GIÁO HỘI VIỆT NAM

Sứ điệp ĐTC Phanxicô nhân Ngày quốc tế ơn gọi 2020

Thứ bảy - 07/03/2020 09:33-Đã xem: 433
Năm nay, một lần nữa, Chúa ban cho chúng ta một thời gian thuận tiện để chuẩn bị cử hành, với trái tim được canh tân, Mầu nhiệm vĩ đại về sự chết và phục sinh của Chúa Giêsu, là mấu chốt đời sống Kitô hữu với tư cách cá nhân cũng như cộng đoàn. Tâm trí chúng ta phải không ngừng trở về với mầu nhiệm này, vì nó không ngừng lớn lên trong chúng ta theo mức độ chúng ta mở lòng ra với sự năng động thiêng liêng của nó và bằng sự đáp trả cách tự do và quảng đại.
Sứ điệp ĐTC Phanxicô nhân Ngày quốc tế ơn gọi 2020

Sứ điệp ĐTC Phanxicô nhân Ngày quốc tế ơn gọi 2020


Những lời của ơn gọi

Anh chị em thân mến,

Vào ngày 4 tháng 8 năm ngoái, nhân kỷ niệm 160 năm ngày mất của linh mục Gioan Vianney, cha đã viết một lá thư gửi tất cả những linh mục là những người hàng ngày cống hiến cuộc đời của họ, để phục vụ dân Chúa trong việc đáp lại lời gọi của Thiên Chúa.

Nhân dịp đó, cha đã chọn bốn từ chính yếu: nỗi đau, lòng biết ơn, sự khích lệ và khen ngợi, như là cách để cảm ơn các linh mục và hỗ trợ sứ vụ của họ. Cha tin vào Ngày thế giới cầu nguyện cho ơn gọi lần thứ 57 này, những lời đó có thể được gửi đến toàn thể dân Chúa. Đó là những lời nhằm phản ánh lại bối cảnh đoạn Tin Mừng kể cho chúng ta kinh nghiệm đáng chú ý về Chúa Giêsu và thánh Phêrô trong một đêm giông bão tại biển hồ Galilê (x. Mt 14,22-33).

Sau khi hóa bánh ra nhiều khiến đám đông kinh ngạc, Chúa Giêsu bảo các môn đệ xuống thuyền để sang bờ bên kia, trong lúc đó, Chúa Giêsu rời khỏi đám đông. Hình ảnh các môn đệ băng qua hồ có thể gợi lên hành trình sống của chúng ta. Thật vậy, con thuyền cuộc đời chúng ta từ từ tiến lên, không ngừng tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn, và chuẩn bị đối mặt với những hiểm họa và hứa hẹn của biển cả. Đồng thời, chúng ta tin rằng người lái con thuyền cuối cùng sẽ giữ cho chúng ta đi đúng hướng. Tuy vậy, đôi khi con thuyền có thể trôi dạt, lạc lối bởi mộng ảo (mirages). Ảo mộng đó không phải là ngọn hải đăng dẫn thuyền về đến bờ, nhưng nó khiến con thuyền bị nhấn chìm trong bão tố của khó khăn, nghi ngờ và sợ hãi.

Điều ấy cách nào đó cũng diễn ra tương tự trong trái tim mỗi người. Họ được kêu gọi đi theo Thầy Giêsu Nazareth. Mỗi người chúng ta phải thực hiện một chuyến vượt biển và rời bỏ nơi an toàn để trở thành môn đệ của Chúa. Theo đó, rủi ro là có thật: màn đêm buông xuống, những cơn gió lốc, con thuyền bị sóng đánh và nỗi sợ thất bại, không đáp lại đủ lời mời gọi. Những điều ấy có thể đe dọa đến áp đảo và khiến chúng ta bất an.

Tuy nhiên, Tin Mừng cho chúng ta biết rằng giữa cuộc hành trình đầy thử thách này, chúng ta không cô đơn. Như tia sáng đầu tiên giữa màn đêm, Chúa đi trên mặt nước để đến chỗ giông bão cùng các môn đệ. Chúa mời Phêrô đi trên nước để đến với Ngài, để cứu thánh nhân khi Ngài thấy ông đang chìm. Khi lên thuyền, sóng gió cũng qua đi.

Từ đầu tiên của ơn gọi là lòng biết ơn. Để đi vào con đường đúng đắn không phải là điều gì đó tự chúng ta có thể chọn được. Đó cũng không phải là con đường mà chúng ta chọn để bước đi. Làm thế nào để chúng ta tìm thấy cuộc sống tròn đầy hơn là một quyết định mà chúng ta lựa chọn với tư cách là những cá nhân. Trên hết, đó phải là phản ảnh từ một tiếng gọi ở trên cao. Chúa chỉ cho chúng ta điểm đến ở bên kia biển hồ. Ngài ban cho chúng ta lòng can đảm để lên thuyền. Khi gọi chúng ta, Chúa trở thành thuyền trưởng. Ngài đồng hành và hướng dẫn chúng ta. Ngài giúp chúng ta tránh khỏi những bãi cát của do dự, và thậm chí cho phép chúng ta đi trên sóng nước.

Mọi ơn gọi đều phát sinh từ ánh mắt yêu thương mà Chúa đến gặp gỡ chúng ta; có lẽ ngay cả khi thuyền của chúng ta đang gặp bão táp. “Ơn gọi, hơn những lựa chọn của chúng ta, là một lời đáp trả trước tiếng gọi cao vời của Chúa. (Thư gửi các linh mục, ngày 4 tháng 8 năm 2019). Chúng ta sẽ thành công khi khám phá và ôm lấy ơn gọi của mình. Một lần nữa chúng ta mở lòng với tâm hồn biết ơn và nhận thức về những lần Chúa đi ngang qua đời ta.

Khi nhìn thấy Chúa Giêsu đi trên biển tiến về phía họ, trước tiên các môn đệ nghĩ Ngài là ma và ngập tràn sợ hãi. Chúa Giêsu lập tức trấn an họ. Ngài luôn nói những lời nhịp theo cuộc sống và hành trình ơn gọi của chúng ta: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” (Mt 14,27). Sau đó là lời Chúa muốn trao cho bạn: can đảm lên.

Thường thì có những cản trở hành trình của ta, sự triển nở của ta, việc lựa chọn của ta trên con đường Thiên Chúa đang vạch ra cho chúng ta. Đó hẳn là những“bóng ma” phiền toái trong tâm hồn ta. Khi chúng ta được kêu gọi để rời khỏi bờ biển an toàn và đón lấy bậc sống, chẳng hạn: hôn nhân, chức linh mục tư tế, đời thánh hiến, phản ứng đầu tiên của chúng ta thường đến từ “bóng ma của bất tín”. Chắc chắn, ơn gọi này không dành cho tôi! Điều này có thực sự là con đường đúng hay không? Chúa có thực sự yêu cầu tôi làm điều này không?

Những suy tính đó có thể tiếp tục lớn dần. Những biện minh và toan tính cho thấy nhiệt huyết của chúng ta, rồi khiến ta do dự và bất lực trên bờ biển nơi chúng ta chưa kịp bắt đầu. Chúng ta nghĩ mình có thể sai, chẳng thể vượt qua thách thức, hoặc chỉ đơn giản là để bóng ma ấy mê hoặc mình.

Chúa biết rằng một lựa chọn cuộc sống cơ bản luôn mời gọi lòng can đảm, chẳng hạn như đời sống hôn nhân, sống phục vụ tận hiến. Ngài biết những vấn đề, nghi ngại và khó khăn vốn có thể nhấn chìm con thuyền lòng ta. Vì vậy, Ngài trấn an ta: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Trong đức tin, chúng ta biết Chúa luôn hiện diện và đến gặp gỡ ta. Do đó Ngài luôn ở bên cạnh chúng ta, ngay cả giữa những phong ba bão táp. Chính ý thức này giúp chúng ta thoát khỏi sự thờ ơ, mà cha gọi là nỗi đau ngọt ngào (Thư gửi linh mục, ngày 4 tháng 8 năm 2019); một tâm hồn phiền muộn khiến chúng ta không thể nghiệm thấy vẻ đẹp của ơn gọi nơi mình.

Trong Thư gửi linh mục, tôi cũng đã nói về nỗi đau, nhưng ở đây tôi muốn dịch từ này một cách khác: sự mệt mỏi. Mỗi ơn gọi đều kéo theo trách nhiệm. Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta vì Ngài muốn cho phép chúng ta, như Phêrô, đi trên mặt nước. Nói cách khác, Chúa gọi để ta đón lấy nhiệm vụ trong cuộc sống của ta, và dành đời ta để phục vụ Tin Mừng, theo những cách cụ thể hàng ngày mà Ngài chỉ cho chúng ta, đặc biệt trong những hình thức khác nhau của ơn gọi: giáo dân, linh mục và thánh hiến. Tuy nhiên, giống Phêrô, khao khát và nhiệt huyết của chúng ta cùng tồn tại với những thất bại và nỗi sợ hãi của ta.

Nếu chúng ta để mình bị ám ảnh bởi những trách nhiệm đang chờ đợi ta, dù trong đời sống hôn nhân hay chức vụ linh mục, hay bởi lòng nhiều phiền muộn, thì chúng ta sẽ sớm khước từ ánh mắt của Chúa Giêsu. Và như Phêrô, chúng ta sẽ bắt đầu chìm. Dù yếu đuối và nghèo khó, đức tin cho phép chúng ta bước về phía Chúa Phục Sinh, và vượt qua mọi giông bão. Bất cứ khi nào mệt mỏi, hoặc sợ hãi làm cho chúng ta bắt đầu chìm xuống, Chúa Giêsu đều đưa tay đón lấy ta. Ngài ban cho chúng ta sự nhiệt huyết mà chúng ta cần, để sống ơn gọi của mình với niềm vui và lòng hăng say.

Khi Chúa Giêsu ở cuối con thuyền, mọi sóng gió im hơi lặng tiếng. Ở đây chúng ta có một hình ảnh rất đẹp về những gì Chúa có thể làm vào những lúc hỗn loạn và bão tố trong cuộc sống của chúng ta. Ngài dẹp tan sóng gió này, để những thế lực xấu xa, sợ hãi và buông xuôi không còn sức mạnh đương đầu với chúng ta nữa.

Khi chúng ta sống theo ơn gọi cụ thể của mình, những đầu sóng ngọn gió đó có thể làm chúng ta mất năng lượng. Ở đây cha nghĩ về tất cả những người có trách nhiệm quan trọng với xã hội dân sự, với đôi hôn phối mà cha muốn đề cập, xin không nêu lý do, như là “người can đảm”, và trong cách thế đặc biệt, họ là những người đã chấp nhận cuộc sống tận hiến hoặc chức tư tế. Cha ý thức được công việc khó khăn của bạn, cảm giác cô đơn đôi khi có thể đè nặng lên trái tim các bạn, nguy cơ rơi vào một lối mòn có thể dần khiến ngọn lửa hăng hái trong ơn gọi của chúng ta tắt ngấm đi, gánh nặng của điều không chắc chắn và bất an về thời đại, và lo lắng về tương lai. Cứ yên tâm, đừng sợ!” Chúa Giêsu ở bên cạnh chúng ta, và nếu chúng ta chân nhận Ngài là Chúa của đời ta, Ngài sẽ đưa tay nắm lấy và cứu chúng ta.

Ngay cả giữa vùng tâm bão, sau đó cuộc sống của chúng ta trở nên cởi mở để ngợi ca. Đây là lời cuối cùng trong ơn gọi của chúng ta. Và đó là một lời mời gọi để vun trồng đời sống nội tâm của Đức Trinh Nữ Maria. Biết ơn vì Chúa đã chăm chú đoái nhìn đến Mẹ, trung thành giữa nỗi sợ hãi và hỗn loạn, Mẹ can đảm đón nhận ơn gọi của mình, và biến đời mình thành một bài ca tán dương Thiên Chúa muôn đời.

Các bạn thân mến,

Vào ngày đặc biệt này, cũng là trong đời sống mục vụ bình thường nơi các cộng đoàn, cha đề nghị Giáo Hội tiếp tục cổ võ ơn gọi. Xin Mẹ Maria chạm đến trái tim của các tín hữu, và giúp mỗi người trong số họ, để khám phá với lòng biết ơn lời mời gọi của Chúa trong cuộc sống của họ, để tìm được sự can đảm nhằm nói tiếng “xin vâng” với Thiên Chúa, để vượt qua mọi mệt nhọc, nhờ đức tin vào Chúa Kitô, và hãy làm cho cuộc sống của họ thành khúc ca ngợi khen Chúa, cho anh chị em của họ và cho cả thế giới. Xin Đức Trinh Nữ Maria đồng hành và cầu thay nguyện giúp cho chúng ta.

Rôma, Đền Thánh Gioan Laterano, ngày 8 tháng 3 năm 2020, Chủ nhật thứ hai Mùa Chay.

Phanxicô

Chuyển từ Anh ngữ : Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

Sứ điệp Mùa Chay năm 2020 của ĐTC Phanxicô

“Nhân danh Đức Kitô, chúng tôi nài xin anh em hãy làm hoà với Thiên Chúa.” (2Cr 5,20)

Anh chị em thân mến!

Năm nay, một lần nữa, Chúa ban cho chúng ta một thời gian thuận tiện để chuẩn bị cử hành, với trái tim được canh tân, Mầu nhiệm vĩ đại về sự chết và phục sinh của Chúa Giêsu, là mấu chốt đời sống Kitô hữu với tư cách cá nhân cũng như cộng đoàn. Tâm trí chúng ta phải không ngừng trở về với mầu nhiệm này, vì nó không ngừng lớn lên trong chúng ta theo mức độ chúng ta mở lòng ra với sự năng động thiêng liêng của nó và bằng sự đáp trả cách tự do và quảng đại.

1. Mầu nhiệm phục sinh, nền tảng của sự hoán cải

Niềm vui của người Kitô hữu xuất phát từ việc lắng nghe và đón nhận Tin Mừng về sự chết và sống lại của Chúa Giêsu: keryma. Keryma này tóm gọn mầu nhiệm của một tình yêu “chân thực và cụ thể đến nỗi nó mời gọi chúng ta đi vào một mối tương quan cởi mở và cuộc đối thoại đầy chân thành và hữu hiệu” (Tông huấn Christus vivit, 117). Bất cứ ai tin vào lời loan báo này thì loại bỏ sự dối trá cho rằng sự sống của chúng ta bắt nguồn từ chính chúng ta, trong khi thực tế là nó xuất phát từ tình yêu của Chúa Cha, từ ý muốn của Ngài ban cho chúng ta sự sống tràn đầy (x. Ga 10,20). Ngược lại, nếu chúng ta lắng nghe tiếng nói dụ dỗ của “cha kẻ dối trá” (x. Ga 8,45), chúng ta có nguy cơ chìm trong vực thẳm vô nghĩa, khi trải nghiệm địa ngục ngay ở đây trên trái đất, như chúng ta chứng kiến nhiều biến cố bi thảm trong kinh nghiệm cá nhân và tập thể của con người.

Trong Mùa Chay năm 2020 này, tôi muốn chia sẻ với mọi Kitô hữu những điều tôi đã viết cho các bạn trẻ trong Tông huấn Christus vivit – Đức Kitô sống: “Hãy chăm chú nhìn vào đôi tay dang rộng của Đức Kitô chịu đóng đinh, hãy cho phép mình được cứu, hết lần này đến lần khác, mãi mãi. Và khi các con đi xưng thú tội lỗi của mình, hãy vững tin vào lòng thương xót của Chúa, vốn có sức giải thoát các con khỏi ách tội lỗi. Hãy chiêm ngắm máu Người đổ ra với tình yêu lớn lao như thế, và hãy để cho mình được tẩy sạch bởi máu ấy. Bằng cách này, các con có thể được tái sinh không ngừng và luôn luôn mới mẻ” (số 123). Phục sinh của Chúa Giêsu không phải là một sự kiện của quá khứ; nhưng nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, nó luôn luôn hiện tại và cho phép chúng ta ngắm nhìn và bằng đức tin, chạm vào xác thịt của Chúa Kitô nơi những người đau khổ.

2. Sự cấp thiết hoán cải

Thật tốt khi chiêm ngắm cách sâu sắc hơn mầu nhiệm phục sinh mà qua đó lòng thương xót của Thiên Chúa được ban cho chúng ta. Thật vậy, kinh nghiệm về lòng thương xót chỉ có thể trong mối tương quan “diện đối diện” với Chúa bị đóng đinh và sống lại, “Đấng đã yêu thương tôi và hiến mình vì tôi” (Gl 2,20), trong một cuộc đối thoại chân thành giữa những người bạn. Đó là lý do tại sao lời cầu nguyện rất quan trọng trong thời gian Mùa Chay. Thậm chí còn hơn là một nghĩa vụ, cầu nguyện diễn tả nhu cầu của chúng ta trong việc đáp lại tình yêu Thiên Chúa, vốn luôn đi bước trước và trợ giúp chúng ta. Kitô hữu cầu nguyện với ý thức rằng, dù không xứng đáng, chúng ta vẫn được yêu thương. Lời cầu nguyện có thể thực hiện dưới những hình thức khác nhau, nhưng điều thật sự có giá trị trong mắt Thiên Chúa chính là điều ẩn sâu bên trong chúng ta, bào mỏng sự cứng lòng của chúng ta, để hoán cải chúng ta quay về với Thiên Chúa và với thánh ý Ngài hoàn toàn hơn.

Do đó, trong thời gian thuận tiện này, chúng ta hãy để mình được hướng dẫn như Israel trong xa mạc (Hs 2,16), để cuối cùng chúng ta có thể nghe tiếng nói của vị Hôn phu của chúng ta và để nó vang vọng sâu sắc hơn trong chúng ta. Càng gắn bó với Lời Ngài, chúng ta càng cảm nghiệm hơn lòng thương xót Ngài ban cho chúng ta cách nhưng không. Chúng ta đừng để cho thời gian ân sủng này trôi qua cách vô ích, trong ảo tưởng khờ dại rằng chúng ta có thể kiểm soát thời gian và cách thế chúng ta hoán cải trở về với Ngài.

3. Ý muốn mãnh liệt của Thiên Chúa đối thoại với con cái Ngài

Việc Chúa một lần nữa cho chúng ta thời gian thuận tiện để hoán cải không bao giờ được xem là điều hiển nhiên. Cơ hội mới này phải khơi dậy nơi chúng ta ý thức biết ơn và đánh thức chúng ta từ sự mê ngủ của mình. Mặc dù đôi khi có sự hiện diện bi thảm của sự ác trong cuộc sống chúng ta, cũng như trong đời sống của Giáo hội và thế giới, cơ hội này được ban để chúng ta thay đổi cuộc sống cho thấy ý muốn nhân hậu của Thiên Chúa, không cắt ngang cuộc đối thoại cứu độ với chúng ta. Trong Chúa Kitô chịu đóng đinh, “Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta” (2 Cr 5,21), ý muốn cứu độ này đã khiến Chúa Cha đổ xuống trên Con của Ngài tất cả tội lỗi chúng ta, như cách diễn tả của Đức Giáo hoàng Biển Đức XVI: “đặt Thiên Chúa chống lại Thiên Chúa”, (x. Deus caritas est, 12). Vì Thiên Chúa cũng yêu thương kẻ thù của Ngài (x. Mt 5,43-48).

Cuộc đối thoại mà Thiên Chúa muốn thiết lập với mỗi chúng ta qua mầu nhiệm Vượt qua của Con Ngài không giống như điều đã xảy ra với cư dân thành Athens, những người “chỉ để thời giờ bàn tán hay nghe những chuyện mới nhất. (Cv 17,21). Việc tán gẫu như vậy, được lôi kéo bởi sự tò mò trống rỗng và hời hợt, là đặc trưng cho tính thế gian của mọi thời đại; trong thời đại của chúng ta, nó cũng có thể dẫn đến việc sử dụng phương tiện truyền thông không đúng cách.

4. Một sự giàu có để chia sẻ, không để dành riêng cho mình

Đặt mầu nhiệm vượt qua ở trung tâm cuộc sống của chúng ta có nghĩa là cảm thấy trắc ẩn, thương cảm đối với vết thương của Chúa Kitô bị đóng đinh nơi nhiều nạn nhân vô tội của các cuộc chiến tranh, trong các cuộc tấn công vào sự sống, từ sự sống của người chưa được sinh ra đến sự sống của người già và các hình thức bạo lực khác nhau. Chúng cũng có trong các thảm họa môi trường, sự phân phối không đồng đều các tài nguyên của trái đất, nạn buôn người dưới mọi hình thức và ước muốn không cùng về lợi nhuận, một hình thức thờ ngẫu tượng.

Ngày nay cũng cần phải kêu gọi những người nam nữ có thiện chí chia sẻ, bằng cách chia sẻ của cải của họ với những người thiếu thốn, như một cách thế tham gia của cá nhân vào việc xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Việc chia sẻ bác ái giúp con người trở nên người hơn, trong khi việc tích trữ có nguy cơ làm xấu đi tính người, bị giam cầm bởi sự ích kỷ của chính mình. Chúng ta có thể và phải đi xa hơn nữa, và xem xét các khía cạnh cấu trúc của kinh tế. Vì lý do này, vào giữa Mùa Chay năm nay, từ 26 đến 28 tháng 3, tôi đã triệu tập một cuộc họp ở Assisi với các nhà kinh tế, doanh nhân trẻ và những người tạo ra thay đổi, với mục đích định hình một nền kinh tế công bằng và bao gồm hơn. Như giáo huấn của Giáo hội thường lặp đi lặp lại, đời sống chính trị đại diện cho một hình thức bác ái trổi vượt (x. Pius XI, Bài nói chuyện với liên đoàn sinh viên Đại học Công giáo Ý, 18 tháng 12 năm 1927). Điều tương tự cũng đúng đối với đời sống kinh tế, là điều có thể được tiếp cận với cùng tinh thần Tin Mừng, đó là tinh thần của các Mối Phúc.

Tôi cầu xin Mẹ Maria chí thánh cầu bầu để việc cử hành Mùa Chay của chúng ta giúp chúng ta mở trái tim để lắng nghe lời Thiên Chúa mời chúng ta hòa giải với Ngài, chiêm ngắm mầu nhiệm phục sinh và được hoán cải trước một cuộc đối thoại cởi mở và chân thành với Ngài. Bằng cách này, chúng ta sẽ trở nên như Chúa Kitô yêu cầu các môn đệ của Ngài: muối đất và ánh sáng thế gian (x. Mt 5,13-14).

Phanxicô, Giáo hoàng

Roma, tại Đền thờ thánh Gioan Laterano

-----------------------------------------------------
 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn