1
05:28 +07 Thứ tư, 15/05/2024
1Chính anh em  là  Muối cho đời,  là Ánh sáng cho trần gian. (Mt 5, 13-14)

MENU

Giáo lý cho người trẻ

Thống kê

Đang truy cậpĐang truy cập : 126

Máy chủ tìm kiếm : 2

Khách viếng thăm : 124


Hôm nayHôm nay : 8816

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 496915

Tổng cộngTổng cộng : 28616163

Nhạc Giáng sinh

Thông tin Online

Hãy kết bạn với


Trang nhất » Tin tức » TIẾNG VIỆT

Dạy văn

Thứ tư - 12/02/2014 20:18-Đã xem: 1913
Ý tại ngôn ngoại, người xưa lời ít, ý nhiều. Tại sao? Vì họ phải viết (khắc) trên thẻ tre, vất vả lắm. Chữ nào đáng viết lắm mới được viết. Ngày nay chữ nhiều, ý ít? Tại sao? Tại cái bàn phím. Gõ nhẹ nhàng quá, chữ ra ào ào. Chẳng có ý gì mà chữ cứ thế tuôn ra.
Dạy văn

Dạy văn

Ý tại ngôn ngoại, người xưa lời ít, ý nhiều. Tại sao? Vì họ phải viết (khắc) trên thẻ tre, vất vả lắm. Chữ nào đáng viết lắm mới được viết.
Ngày nay chữ nhiều, ý ít? Tại sao? Tại cái bàn phím. Gõ nhẹ nhàng quá, chữ ra ào ào. Chẳng có ý gì mà chữ cứ thế tuôn ra.
Góp ý:

-  Các “trường viết văn” nên bắt các “nhà văn trẻ” làm bài thi không phải trên giấy A4, mà viết trên…bẹ chuối. Không khó như trên thẻ tre, nhưng chắc cũng phải cân lên nhắc xuống từng chữ.

- Các thầy dạy văn đừng “bình giảng”, đừng dạy học trò tán một câu thơ ra mấy trang giấy. Nên dạy họ bằng cách: lấy ra một bài văn, tìm xem có chữ nào bỏ đi được. Nếu bỏ được hết cả bài mà không mất đi ý gì thì càng tốt!

Dạy như thế một thời gian, chắc học trò sẽ giỏi văn lắm!

Xin kể thêm hai chuyện sau:

I. Nhà điêu khắc vĩ đại người Pháp Auguste Rodin (1840-1917) đã sáng tạo nên pho tượng bất hủ Le Penseur (Người suy tư), khắc họa hình ảnh một con người mà sự suy nghĩ căng thẳng hiện ra trên từng thớ thịt. Có người hỏi Rodin: “Làm thế nào mà ông có thể tạc nên pho tượng tuyệt vời đến vậy?”. Rodin trả lời: “Đơn giản thôi, tôi lấy một khối đá, và thấy cái gì thừa thì đẽo nó đi!”.

II. Chuyện kể rằng: ở một khúc sông nọ, đêm đêm người ta nghe văng vẳng có tiếng ngâm hai câu thơ rất hay:

Bạch vân hòa cô lộ tề phi 
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc

Cho đến một ngày, có người nghe xong liền ngâm lại:

Bạch vân cô lộ tề phi
Thu thủy trường thiên nhất sắc

(Nghĩa: Mây trắng và con cò cô đơn cùng bay;  Sông mùa thu và trời xanh một màu)
Đúng là bỏ hai chứ thừa là “hòa” và “cộng”, câu thơ hay hơn hẳn. Nghe nói từ đó trên khúc sông không còn nghe tiếng ngâm thơ. Chắc tác giả (tiên hay ma gì đó)  hơi… ngượng!

 
Hà Huy Khoái

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn