1
15:01 +07 Thứ sáu, 19/04/2024
1Chính anh em  là  Muối cho đời,  là Ánh sáng cho trần gian. (Mt 5, 13-14)

MENU

Giáo lý cho người trẻ

Thống kê

Đang truy cậpĐang truy cập : 48

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 47


Hôm nayHôm nay : 7590

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 198302

Tổng cộngTổng cộng : 27752586

Nhạc Giáng sinh

Thông tin Online

Hãy kết bạn với


Trang nhất » Tin tức » VĂN HOÁ & NGHỆ THUẬT

Niềm tự hào của con...Ba tôi

Thứ hai - 17/06/2013 09:44-Đã xem: 1982
Bố sẽ không tìm cách giữ lại con bướm hồng, bố sẽ không giữ chặt con bên mình. Cho dù bố mong muốn biết bao rằng con sẽ mãi mãi là con bé con loạng choạng trên cái xe đạp, má đỏ hồng và kêu lên: “Đừng thả ra bố ơi!” Nhưng rồi cũng có một ngày bố phải thả tay để con tự đạp xe một mình.
Niềm tự hào của con...Ba tôi

Niềm tự hào của con...Ba tôi

NIỀM TỰ HÀO CỦA CON
 

Ba tôi, một người nông dân thứ thiệt với vóc dáng khiêm tốn, khuôn mặt chẳng có gì đặc biệt ngoài nụ cười tươi. Mái tóc rễ tre với màu muối tiêu được nhuộm theo thời gian.  Đôi tay Ba chai sần vì quanh  năm cầm cuốc, cầm liềm, và đôi bàn chân to bè với nhiều vết nứt.  Ba là một người cần mẫn, chăm chỉ từ việc vườn đến việc nhà.

Ba tôi là một người chẳng có học thức. Thuở bé, người chỉ dạy chúng tôi vẽ được con bươm bướm, con cá qua những nét vẽ đơn giản, hoặc Ba dạy những câu ca dao- tục ngữ như: “ăn cho đều, tiêu cho sòng”, vì vậy mà khi chỉ có một củ khoai lang sống nhỏ xíu chị em chúng tôi cũng biết bẻ ra cho nhau. Ba còn dạy những trò chơi thắt nút sợi tóc vào rồi làm sao để gỡ ra được, hoặc dùng hai tay một lúc một tay thì đấm vào đùi, một tay thì xoa. Chị em chúng tôi chẳng đứa nào làm được, chỉ đứng cười cổ vũ.

Tấm lưng trần của Ba sớm hôm mưa nắng, cúi xuống đốn chè, thồ củi, nhưng tối đến chiếc lưng ấy lại được mát xa bằng những bàn chân nhỏ xíu của chị em chúng tôi cho bớt đau. Chúng tôi rất thú vị mỗi khi  được nhẵm trên lưng của Ba, cảm giác ấy thật là sung sướng.

Ba là người hay lo lắng, vì vậy ba hay nói nhiều, hay nhắc nhở, khiến chị em chúng tôi đôi khi cảm thấy nhàm chán, khó chịu. Nhưng giờ đây khi sống xa Ba, tôi lại muốn được nghe những lời càm ràm ấy. Trong việc giáo dục con cái, Mẹ là người cầm roi. Chỉ có một lần duy nhất Ba cầm roi đánh hai chị em tôi một trận đáng đời vì cái tội ngang bướng không nghe lời, nhưng sau đó Ba đã rơi nước mắt.

Đặc biệt, Ba tôi là người giữ lửa đức tin cho cả nhà. Ba luôn nhắc nhở và giữ giờ kinh tối gia đình. Nhờ những giờ kinh tối ấm áp ấy mà khi lớn lên, rời xa mái ấm gia đình, chúng tôi mới thấy những điều đó thật quan trọng.

Hôm nay, cả thế giới tôn vinh người Cha. Tôi cũng muốn viết một chút gì đó về Ba của mình như một niềm tự hào. Tự hào không phải vì Ba tôi tài giỏi, nhưng vì Ba là một người luôn kiên nhẫn, và cố gắng mỗi ngày để hoàn thành tốt vai trò của một người cha trong gia đình. Mong sao Ba luôn là cây Tùng, cây Bách giữa trời, là chỗ dựa vững chắc cho Mẹ và chúng con.

Maria Phạm Trang
 

BA TÔI

Mỗi khi nghĩ đến Ba, bao nhiêu kỉ niệm vui buồn bỗng hiện về, nào là những lời giáo huấn ghi tâm khắc cốt và cả những trận đòn nhớ đời… Lòng tôi lại dâng trào cảm xúc.

Tôi còn nhớ mãi kỉ niệm ngày Ba đưa tôi đi thi tốt nghiệp trung học. Trường thi lại ở cách xa nhà 20 cây số, nên Ba phải dậy sớm để chở tôi đến trường vì đi muộn thì sợ kẹt xe. Đến nơi, tôi lặng lẽ bước vào cổng trường. Ba ra về rồi chiều lại đến đón tôi. Chính ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng của Ba như truền cho tôi thêm nghị lực.

Chiều hôm ấy, Ba đến đón tôi rất sớm, nhìn thấy bộ mặt ủ rũ của tôi, Ba không dám hỏi điều gì nữa bởi Ba quá hiểu tôi. Lúc đó chắc Ba cũng lo lắm. Ba sợ tôi thi rớt tốt nghiệp thì sẽ phải quay về nối nghiệp Ba Mẹ mà làm rẫy.

Nhưng thật may mắn, tôi vẫn đậu tốt nghiệp, dù kết quả không như tôi mong đợi. Ba khuyến khích tôi tiếp tục đi thi đại học. Và người đưa tôi đi thi lần này, không ai khác, vẫn là Ba. Ba đưa tôi lên Sài Gòn- một nơi dường như quá xa lạ với tôi cũng như đối với Ba tôi. Ngày tôi đi thi, Ba lại tiếp tục hồi hộp và chờ đợi. Cuối cùng, tôi chỉ đậu cao đẳng nhưng điều đó không làm cho tôi hoặc Ba buồn bởi tôi đã cố gắng hết sức của mình. Tôi đi học xa, Ba Mẹ lo lắng khôn nguôi bởi tôi chưa một lần sống xa nhà.

Vì tôi không được khỏe, nên Ba Mẹ đã cố gắng dành dụm tiền mua cho tôi chiếc xe máy cũ để tôi đi học cho đỡ mệt. Khi mang xe lên thành phố, Ba đi mượn dụng cụ và loay hoay sửa vặn lại cho tôi. Đứng sau lưng Ba, nhìn Ba làm mà lòng tôi đau, mắt tôi đỏ lên vì không giúp gì cho Ba Mẹ lại còn làm phiền Ba Mẹ quá nhiều.

Ngày tôi quyết định bước theo ơn gọi, cũng chính Ba là người dẫn tôi vào Nhà Dòng và đưa đón tôi đi – về mỗi dịp được đi quê. Dường như mọi biến cố trong cuộc đời tôi đều có Ba bên cạnh để nâng đỡ, ủi an, khuyến khích.

Trong cuộc sống, nhiều lúc tôi cũng gặp khó khăn và cảm thấy chán nản, nhưng khi nhớ đến Ba Mẹ đang phải buôn ba kiếm tiền để cho tôi và các em tôi được ăn học, nhớ lúc Ba còng lưng tưới bắp ở ngoài đồng giữa trời nắng chang chang, nhớ Mẹ đang tất bật ngoài chợ, tôi lại quyết tâm cố gắng. Tôi nguyện sống ngoan, sống tốt để đền đáp công ơn dưỡng dục sinh thành.

Maria Mai Thị Ngọc Huyền

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

.

1

LM PAUL NGUYỄN ĐỨC VĨNH

Vị Thánh trong ngày

Sách các phép

Mười điều răn

Thành viên

Kích chuột để

1

Suy niệm Lời Chúa 5P

Nhóm Mân Côi

1
 

Tin Thể Thao

    Giờ kinh phụng vụ

    Lịch Phụng Vụ